Hôm qua tôi xem một phim rất hay, phim về Nelson Mandela, một lãnh tụ mà tôi rất kính trọng, Nelson do Morgan Freeman thủ vai, cha này giống Nelson đến kỳ lạ, thêm phần diễn xuất vào vai thật tuyệt vời đã làm bộ phim sống động và đầy ý nghĩa. Nelson, với tinh thần ái quốc và tài năng lãnh đạo vượt bực, đã góp công vực dậy đội bóng bầu dục của Nam Phi do Francois Pienaar (Matt Damon) làm đội trưởng, từ một đội bóng hạng quèn đã đi thẳng đến chiếc cúp vô địch giải thế giới, qua đó ông đã góp phần đoàn kết và đẩy mạnh lòng yêu nước của nhân dân Nam Phi vốn từng bị chia rẽ sâu sắc bởi vấn đề sắc tộc.
Trước khi tham dự giải quốc tế, Nelson mời đội trưởng Francois đến dùng trà, ông đưa ra câu hỏi cho Francois: “Cái gì có thể khiến một người vượt qua khả năng của mình, thậm chí là hơn cả anh ta mong đợi?” Câu trả lời là: “Sự hưng phấn”
Một lần nọ, chúng tôi ngồi uống rượu ở một bờ biển vắng, trên mấy mỏm đá, lúc bắt đầu thì trời đã khá âm u, nhưng vì cao hứng quá nên chúng tôi vẫn cứ bày rượu ra uống. Chúng tôi uống rượu và hát, giữ nhịp bằng cách gõ vào chiếc thùng xốp mang theo. Đang vui thì trời chuyển mưa. Chúng tôi quyết định mặc áo mưa vào và vẫn tiếp tục cuộc vui. Đó là một buổi chiều đáng nhớ, tôi nhớ những gương mặt với mái tóc lòa xòa đẫm nước mưa, vừa hát vang vừa cười tươi, tôi nhớ cảnh những hạt mưa rơi xuống ly rượu sóng sánh và những giọt nước bắn tung tóe khi bạn cao hứng vỗ tay rộn rã lên nắp thùng. Tôi yêu quí bạn, không phải vì bạn là người tốt, là người vĩ đại hay là người tài năng, tôi yêu quí bạn vì bạn ngồi uống rượu với tôi, hát hết mình cùng tôi dưới cơn mưa chiều, trên bờ biển vắng…Tôi luôn nghĩ rằng, lúc ấy, mình thật hạnh phúc.
Tôi thích uống rượu. Bây giờ thì tôi không uống nhiều và uống tràn lan như lúc trước, chỉ thi thoảng nếu có một mình hoặc đi ăn với vợ thì tôi làm một ly, ăn tối hoặc gặp mặt bạn bè là dịp tốt nhất để uống vài chai bia cho dễ nói chuyện. Nói chung quan điểm của tôi là đàn ông nên thích uống rượu, uống ít hay nhiều là do tửu lượng và sức khỏe mỗi người, nhưng tốt nhất nên thử, rảnh rỗi có thể thử say một lần, miễn đừng lái xe sau khi uống (nếu uống kém) hoặc có những biểu hiện xấu khi say như ưa lè nhè, gắt gỏng, gây hấn… Uống chút đỉnh thì thấy mình cởi mở hơn, yêu thương hơn, vui vẻ hơn, ngủ ngon hơn và thức dậy tươi mới hơn… Rượu, ở một góc độ tích cực, cũng giúp có sự hưng phấn đáng kể trong cuộc sống.
Mục “tâm sự” trên vnexpress bây giờ là mục hot nhất trang báo mạng này, có nhiều người gửi gắm tâm sự (buồn) của mình lên đó và có rất nhiều người khác vào chia sẻ. Điều đó là khá tốt, mọi nỗi buồn nên được chia sẻ, ý tôi là vậy. Tôi nhận thấy các tâm sự chủ yếu là loanh quanh trong các vấn đề của đời sống vợ chồng, từ những mâu thuẫn nhỏ đến nhưng bi kịch lớn, từ vấn đề mẹ chồng nàng dâu đến “chuyện ba người”. Những tâm sự nhiều, những ý kiến chia sẻ nhiều dần thì tôi bắt đầu thấy ái ngại, thực sự là đang có quá nhiều vấn đề của đời sống vợ chồng.
Cũng có nhiều người tâm sự rằng đời sống vợ chồng họ chẳng có vấn đề gì lớn lao cả, chẳng qua là họ tự nhiên thấy chán chồng (vợ) mình. Tự nhiên vậy thôi, tự nhiên nhìn chán, chẳng còn cảm xúc gì, kể cả chút hưng phấn trong chuyện chăn gối, không hiểu sao tự nhiên mình lại gắn bó cuộc đời với cha nội (cô ả) này…. Theo tôi đây chính là bi kích của mọi bi kịch, mà không riêng gì trong hôn nhân, nó là bi kịch của cuộc đời, rất nhiều cuộc đời.
Một hôm có một vị Hòa Thượng có hỏi tôi và bạn GM rằng: “việc làm thơ tình ấy mà, thực sự là các nhà thơ có cần một đối tượng cụ thể để viết không? hay cũng chỉ hư cấu?” Tôi trả lời Hòa Thượng rằng: “về lý thuyết là không bắt buộc đối tượng của thơ tình phải hiện hữu, nhưng thực tế thì nguồn cảm hứng về một người là nên có thật.”
Nguồn cảm hứng về một người là nên có , nên thật, không riêng gì để làm thơ, mà còn để yêu, để sống nữa. Tôi biết nhiều người làm thơ rất ít khi viết thơ tình, họ viết về đủ thứ, trừ tình yêu, theo tôi, không có cảm hứng trong tình yêu, thì sẽ chẳng còn có cảm hứng trong bất cứ thứ gì khác nữa.
Cá nhân tôi, 90% thơ tôi viết là thơ tình, 100% trong số ấy là cảm hứng tình yêu của tôi dành cho một đối tượng cụ thể và có thật, người đã làm cho cuộc sống của tôi luôn tràn đầy cảm hứng, dù có uống rượu hay không. Tôi đã từng viết rằng: “không có em anh lấy gì làm thơ…”
- Theo Đàm Hà Phú (damhaphu.com)
Ly rượu chuối hột càng thêm đậm đà và phát huy công dụng khi đi cùng mồi ngon, tình bạn giữa đàn ông với nhau cũng vậy. Chuyện người này xong lại đến chuyện người kia, ly Rượu Chuối hột Phú Lễ vơi rồi lại đầy, cứ như vậy tình bạn của đàn ông bền vững qua năm tháng. "Tình bầu bạn" là góc chia sẻ những câu chuyện, góc nhìn thú vị về thứ tình bạn giản đơn này.